tân di ổ chúng ta
Chúng cũng có năng suất cao và một ổ đạn lớn có thể chứa một số lượng lớn kim bấm hoặc đinh. Nhưng ống dẫn từ máy nén (và tiếng ồn từ nó) gây trở ngại nhiều hơn so với các mô hình điện. Di chuyển với một đơn vị như vậy là có vấn đề.
Ngược lại, kiến-quân-đội (army ants) thì không có ổ thường trú vĩnh viễn. Chúng sống theo lối du mục. Chúng tạm trú bằng cách bu nhau thành một khối kiến, mang tên là 'bivouac', kiến chúa nằm trong trung tâm của khối kiến. Ban đêm, cả đàn kiến có thể tới 2 triệu con di
Nhóm chúng tôi chỉ chú ý đến các dòng xe thể thao đa dụng hạng trung sang trọng (tầm giá ngoài 50 ngìn usd) sao cho cuộc đánh giá các lần này nằm chung phân khúc SUV-midle size đang "ăn khách" trong đó có : Acura MDX, BMW X5 3.0si, Mercedes-Benz ML350, VW Touareg, Lexus GX470, Land Rover LR3 HSE, Volvo XC90 Sport và Cadillac SRX.
Lừa Đảo Vay Tiền Online. Welcome Sưu tầm Hoàn ThànhĐọc từ đầuGiới thiệu Mục lụcMục lục đầy đủChương 1 Nhớ rõ tiểu kiều mới gặpBsChienChương 2 Thỏ không ăn cỏ gần hangBsChienChương 3 Cha nào con nấyBsChienChương 4 Khoảng cách bạn bèBsChienChương 5 Trúng độc, may mắn không chếtBsChienChương 6 Công chúa tóc dài và chàng thiếu niênBsChienChương 7 Yêu thương càng sâu, tổn thương càng nặngBsChienChương 8 Số mệnh “song tử”BsChienChương 9 Thế giới bóng maBsChienChương 10 "Em cứ tưởng đã giấu kĩ anh rồi"BsChienChương 11 Đạo cô đeo tràng hạtBsChienChương 12 Người xấu không cần nước mắtBsChienChương 13 Không cần tiến chỉ cần thủBsChienChương 14 Ánh trăng phiền nhiễuBsChienChương 15 Cam tâm mở rộng thànhBsChienChương 16 Ích kỷ nhân có vẻ chắc chắnBsChienChương 17 Kẻ trộm tự giácBsChienChương 18 Có gia giống như vô giaBsChienChương 19 Mì ăn liền cùng tình yêuBsChienChương 20 Một cái khác Chu gia nhânBsChienMore...Giới thiệuHầu hết những chuyện tình thời niên thiếu đều trải qua những bước thăng trầm hệt như câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện Cảm giác rung rinh đầu tiên ngỡ như cơn say nắng vào buổi còn hồn nhiên; Nỗi băn khoăn âu lo khi thời gian đi qua và dần phát hiện mình đã đem lòng yêu ai đó; Những hồi hộp, trăn trở, phân vân giữa có hay không thổ lộ, được chấp nhận hay bị chối từ; Những hờn ghen, giận dỗi trẻ con; Và nếu không may mắn thì sẽ còn là cả niềm tiếc nuối vì không có được hoặc đã để mất đi người ta rất yêu vào giữa độ thanh xuân đang đẹp nhất. Đây là cuốn tiểu thuyết Tân Di Ổ dùng để đánh dấu sự kết thúc dòng tiểu thuyết thanh xuân của chị, bởi vậy, chị vun vén cho câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện đầy đủ những cảm xúc của tình yêu tuổi trẻ. Và như thế, “Chúng ta” trở thành bài ca rất đẹp cho những người muốn tìm lại một quãng thanh xuân. Nội dung trên BNS được mọi người trong cộng đồng đóng góp. Ban Quản Trị BNS không chịu trách nhiệm về nội dung được đăng tải. Các đường dẫn từ BNS tới trang web thứ ba không đồng nghĩa là được sự chấp thuận của Ban Quản Trị BNS.
Một câu chuyện thanh xuân đậm nét hiện thực, Chu Toán và Kỳ Thiện chính là đúng người đúng thời điểm, chỉ là sai ở cách yêu nhau mà thôi. Thể loại Thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường đến trưởng thành, ngược tâm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, không sủng không sắc nhưng thâm tình, ý nghĩa, HE. Độ dài 49 chương Tình trạng Hoàn - đã xuất bản. ĐVPH Người Trẻ Việt Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! Cậu có nhớ trong đêm say hôm đó tôi từng nói, “cậu tinh khiết thế nào, thì tôi cũng tinh khiết như thế" không? Thế nhưng cậu không chịu tin. Chúng ta khác nhau, cậu có bố mẹ chung thuỷ một lòng, còn bố mẹ tôi thì sao? Đến với nhau bằng tình yêu, nhưng cuối cùng một người thì phản bội, còn một người đến tận lúc chết cũng không muốn tha thứ. Cậu nói xem, tôi làm sao có thể tin tưởng vào những lời yêu thương nói thì dễ mà không ai giữ được ấy? Cậu bảo tôi lăng nhăng xấu xa, nhưng cậu có tận mắt thấy hay không? Cậu bảo chúng ta hãy giữ khoảng cách như những người bạn, nhưng cậu có bao giờ nghe chính miệng tôi thừa nhận chúng ta “chỉ là bạn" hay chưa? Tất cả những suy nghĩ đó đều là từ cậu, tôi chỉ muốn chiều theo ý muốn của cậu mà thôi. Kỳ Thiện, cậu có bao giờ nghĩ, tại sao tôi ghét uống sữa nhưng mẹ tôi đặt tôi vẫn không từ chối? Tôi không thích ăn đồ ngọt nhưng luôn biết quán chè mà cậu thích hôm nay đóng hay mở cửa? Tôi không “tặng" cậu thứ quý giá như người ta, nhưng luôn mang về “đưa” cho cậu những thứ mà không ai có thể đủ kiên nhẫn để đi tìm. Cậu muốn tôi buông tay cậu sao? Đừng mơ tưởng. Bởi vì giữa chúng ta không chỉ là một cái nắm tay, một nụ hôn trong cơn say hay một đêm sa ngã, mà chúng ta là một đời. Cậu có hiểu không, Kỳ Thiện? … Nếu như những dòng chữ phía trên đây đến được tay của người cần đến, thì đã không có “Chúng ta". Một câu chuyện thanh xuân đậm nét hiện thực, Chu Toán và Kỳ Thiện chính là đúng người đúng thời điểm, chỉ là sai ở cách yêu nhau mà thôi. Mối quan hệ giữa Chu Toán và Kỳ Thiện vốn không thể định nghĩa được. Họ giống như hai nửa trắng đen của vòng tròn âm dương vậy, mỗi người chính là một chấm nhỏ nổi bật bên trong người kia, duy nhất và không thể tách rời. Cùng nhau sinh ra, cùng nhau lớn lên, cùng nhau hiểu được không có cái gì gọi là tình bạn thân của “thanh mai trúc mã". Người ta xa nhau là vì không hiểu nhau, nhưng Chu Toán và Kỳ Thiện xa nhau lại vì quá hiểu nhau. Chỉ cần một ánh mắt, họ đã có thể biết đối phương nghĩ gì làm gì. Nhưng như vậy thì sao? Kết cục vẫn là Chu Toán ương bướng ngang ngạnh vượt qua cái chết của mẹ, chống đối đến cùng sự tồn tại của người anh cùng cha khác mẹ Chu Tử Khiểm, và giữ lại Kỳ Thiện theo một cách cực kỳ vô sỉ. Còn Kỳ Thiện? Sau một khoảng thời gian quá dài mệt mỏi trong hoang mang, cô quyết định dừng lại. Con đường này cô đã đi cùng Chu Toán quá lâu rồi, mặc cho cô luôn bên cạnh nhắc nhở, nhưng dường như anh vẫn không thể nào bỏ được tật xấu la cà khắp chốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Sự xuất hiện của Chu Tử Khiểm giống như là một ngã rẽ trước mặt Kỳ Thiện, cô nhìn thấy con đường bên đó dường như bằng phẳng hơn mà cũng dễ đi hơn. Thế nên, Kỳ Thiện mới muốn thoát khỏi chính mình. Nhưng lựa chọn như thế rồi, sao vẫn thấy không vui? Có những thứ đã trở thành thói quen, khó bỏ nhưng cố gắng vẫn có thể bỏ được. Đáng tiếc Chu Toán không phải là thói quen, anh chính là cuộc sống của Kỳ Thiện. Dù là vô tình hay hữu ý, anh vẫn luôn có mặt đâu đó xung quanh cô. Kỳ Thiện vô cùng mệt mỏi nhưng chẳng thể làm gì được. Cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận đầu hàng số phận mà thôi. Tuy nhiên, cô chịu thua số phận, nhưng lại thắng được con ngựa bất kham Chu Toán. “Tình yêu nào mà chẳng có trói buộc?” Mặc dù Chu Toán không muốn bị trói buộc, cũng không tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh cửu tự do, nhưng anh tin Kỳ Thiện, tin rằng cô chính là người duy nhất anh muốn ở bên cạnh đến cuối đời. Có một câu Kỳ Thiện vẫn thường hỏi Chu Toán, “cậu có ranh giới đạo đức không vậy?” Chu Toán chưa bao giờ thẳng thắn trả lời cô, bởi vì anh không muốn nói, ranh giới đạo đức của tôi, chính là cậu. Tôi có thể quậy tung trời, nhưng chỉ cần cậu trừng mắt thì tôi sẽ ngừng lại, tôi có thể không quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, nhưng sẽ không bao giờ muốn tổn thương cậu. Chỉ cần cậu vui, tôi bị cậu mắng cũng đáng giá. Chỉ cần cậu khóc, tôi có thể bỏ lại tất cả chỉ để đến bên cậu. Tôi ích kỷ như vậy đấy, đến nỗi chỉ muốn cậu là của riêng tôi mà thôi. Chu Toán, ngày chia tay hôm đó, tôi đã nói chúng ta không còn là “chúng ta" nữa, chỉ có “tôi” và “cậu". Nhưng tôi sai rồi. Mong muốn lớn nhất của tôi sau này, “chúng ta" có thể không phải cái gì cũng có, nhưng nhất định phải có “chúng ta", được không? ____________ " " Trích từ truyện Review by Lâm Phi - Dựng 3D Họa Gian Phi *Hình ảnh minh họa là bìa sách xuất bản.
Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm – là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm – là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm – là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ, họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời! *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! *** Review bởi Tạ Thu Ngân - fb/hoinhieuchu “Thứ em có thể cho anh là những hồi ức đã bỏ lỡ suốt 28 năm bên nhau của chúng ta.” Yêu một người có thể yêu đến bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm là quá dài, mười năm thành cổ tích. Hai mươi tám năm thì tình yêu có lẽ đã tan thành một phần máu thịt. Hai mươi tám năm đi qua, Kỳ Thiện đã từng sợ hãi, từng từ bỏ, từng gắng để thời gian mài mòn những rung động kéo dài suốt từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn, thế nhưng năm tháng vẫn thương tình, nên đã cẩn thận gói ghém những niềm yêu và giúp cô gìn giữ thật kĩ nơi đáy tim mình. Hầu hết những chuyện tình thời niên thiếu đều trải qua những bước thăng trầm hệt như câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện Cảm giác rung rinh đầu tiên ngỡ như cơn say nắng vào buổi còn hồn nhiên; Nỗi băn khoăn âu lo khi thời gian đi qua và dần phát hiện mình đã đem lòng yêu ai đó; Những hồi hộp, trăn trở, phân vân giữa có hay không thổ lộ, được chấp nhận hay bị chối từ; Những hờn ghen, giận dỗi trẻ con; Và nếu không may mắn thì sẽ còn là cả niềm tiếc nuối vì không có được hoặc đã để mất đi người ta rất yêu vào giữa độ thanh xuân đang đẹp nhất. Đây là cuốn tiểu thuyết Tân Di Ổ dùng để đánh dấu sự kết thúc dòng tiểu thuyết thanh xuân của chị, bởi vậy, chị vun vén cho câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện đầy đủ những cảm xúc của tình yêu tuổi trẻ. Và như thế, “Chúng ta” trở thành bài ca rất đẹp cho những người muốn tìm lại một quãng thanh xuân. Chu Toản và Kỳ Thiện sinh cách nhau một ngày, lớn lên bên nhau từ độ còn nằm nôi. Những tháng năm đẹp nhất là những tháng năm hai đứa trẻ ngồi chơi nơi hiên cửa, là những ngày Chu Toản đứng dưới khoảng sân nhỏ ngóng lên ban công phòng Kỳ Thiện, những tối cậu trèo cửa sổ mang một món quà vào phòng cô và đùa vui bằng câu chuyện Công Chúa Tóc Dài. Suốt bao nhiêu năm, Chu Toản đi đến nơi nào cũng nhớ mang về cho Kỳ Thiện một món đồ nho nhỏ xinh xinh, để cô nâng niu cất vào chiếc rương báu vật giấu ở trong phòng. Trong tim Kỳ Thiện, những ngày ấy từng là những ngày đẹp tới độ gió dường như êm hơn và đến màu nắng gắt cũng hóa thành sắc màu lung linh nhất. Nhưng cùng với đó, họ lớn lên, những biến đổi của cuộc sống, những nghĩ suy phức tạp của tuổi trưởng thành, và cả những lần vô tình làm tổn thương nhau dần khiến cô sợ hãi. Tuổi thơ bỗng chốc hóa thành con sông lớn, mặt nước đẹp đấy nhưng bởi không thể bơi nên chẳng dám đến gần. Chu Toản không phải là chàng trai hoàn hảo. Cậu có cả một loạt những tính xấu của một chàng trai mới lớn ác miệng, mập mờ, lúc nắng lúc mưa, đôi khi ương bướng và cực đoan đến khó hiểu. Cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, sự tan vỡ từ sớm của gia đình khiến cậu mất lòng tin. Ngược lại, Kỳ Thiện có trọn vẹn những gì cậu khao khát Một ông bố hết mực yêu thương vợ con, một bà mẹ biết cảm thông và thấu hiểu. Kỳ Thiện lớn lên trong sự bảo bọc, cô là viên ngọc quý, là tấm gương soi thấu những cảm xúc thật nhất nơi Chu Toản. Những ngày bên Kỳ Thiện, yêu ghét khóc cười đều xuất phát từ trái tim. Chính điều ấy khiến cậu đâm sợ hãi Kỳ Thiện. "Cậu nói xem, sau này tớ sẽ ra sao? Chúng ta rồi sẽ thế nào?" Đó là câu nói Chu Toản thủ thỉ bên cạnh Kỳ Thiện vào buổi tối trước ngày cậu băng đại dương để xa cô cả nửa địa cầu. Mười tám tuổi, cả hai còn quá trẻ để định hình rõ tình cảm của mình, nên cứ ngây ngô vô tình đẩy đối phương ra xa. Và rồi cái "sau này" trong lời Chu Toản gom góp sự đổi thay của cả hai người. Sau này, Chu Toản trưởng thành, những phân vân thuở thiếu thời bay biến hết, cậu biết rõ Kỳ Thiện là người cậu cần, nên tính toán chi li, nối từng đoạn dây, giăng từng bẫy nhỏ kéo cô trở về. Sau này, Kỳ Thiện trưởng thành, nỗi buồn đau và thất vọng trước sự mập mờ của Chu Toản còn đó, cô tự nhủ Chu Toản không phải người mình cần, một người phụ nữ trưởng thành mong cầu nhất là bình an, cô sợ những gió bão không để trái tim yên lành khi ở bên Chu Toản. Thế là cuộc rượt đuổi lại bắt đầu, nhưng lần này, hai người đổi vai. Quá trình biến đổi tâm lý của cả hai được miêu tả vô cùng thản nhiên, trong nét thản nhiên có sự cuốn hút ngầm mang cái chất rất riêng của Tân Di Ổ. Cũng giống như những tiểu thuyết khác của Tân Di Ổ, bên cạnh cặp nhân vật chính, hệ thống nhân vật phụ cũng được xây dựng tỉ mỉ, chăm chút kĩ càng. Chúng ta sẽ cảm thấy bức bối đến ngạt thở trong tình yêu mãnh liệt nhưng cũng cực kì dày vò của Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam. Chúng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều cho dòng kỉ niệm thuở rong chơi vô tư nơi núi rừng bao la của Thanh Khê và Chu Tử Khiểm. Chúng ta sẽ hơi cáu gắt nhưng rồi vẫn lắc đầu và mỉm cười cảm thông trước cách yêu trẻ con, bướng bỉnh nhưng bền bỉ và khăng khăng chấp nhất của Tần Lung. Ta cũng sẽ chìm trong quãng thời gian tuổi trẻ của Chu Yến Đình, và biết đâu trong một thoáng vẩn vơ cũng mong thanh xuân của mình từng có một thời như thế - một thời xinh đẹp, nồng nhiệt, nổi loạn và rực sáng. Kèm theo đó, vì là cuốn tiểu thuyết chia tay dòng văn học tuổi trẻ của Tân Di Ổ, nên chị đã để người đọc gặp lại Trịnh Vi, nghe về Lâm Tĩnh, nhắc tới Hàn Thuật, và thoáng chút tin vui của ai đó có lẽ là Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Người đọc sẽ yên lòng khi nhận ra cuộc sống của tất cả những nhân vật mà họ yêu quý đều ấm êm, và hẳn là Chu Toản cùng Kỳ Thiện cũng sẽ được bình an như thế. Tựu chung lại, “Chúng ta” có đủ những gì người đọc cần tìm trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân. Có sách vở, trường lớp, bạn bè. Có những ngập ngừng, lo âu của một cô học trò khi “say nắng”. Có mối tình đầu trong trẻo, đơn sơ. Có những ngày rủ nhau rong chơi, có lần đầu hai người nhấp thử một ngụm rượu cay, một tối chàng trai dạy cô gái tập tành hút thuốc. Có những báu vật được anh gom lại gửi về cho cô từ khắp những phương trời từng đặt chân đến. Có cái hôn đầu tiên rất nhẹ. Đêm đầu tiên thoáng qua. Có lời tỏ tình dõng dạc giữa chốn đông người, lời cầu hôn ngập ngừng nhưng cũng hồn nhiên như trẻ thơ sau khi đã trải qua nửa đời dâu bể. Có lạc mất, tìm thấy, ra đi rồi trở về. Và cả một hành trình tình yêu đơm mầm, kết hoa, héo úa rồi lại được vun xới tưới tắm để bung nở lại. Không có sóng to bão lớn, chẳng cần hận thù dằn vặt, chỉ là câu chuyện kể lại quá trình hai con người làm thế nào để nhận ra tình cảm nồng nhiệt giữa biển lặng gió êm, rồi từ từ dựng xây, vun xới. Năm tháng ưu ái thanh xuân của Chu Toản và Kỳ Thiện, nên gói bọc lại những gì đẹp nhất trong một chiếc hộp hình cuốn sách, tặng cho những người muốn xem. Và như thế, “Chúng ta” trở thành món quà gửi về tuổi trẻ. “Điều đẹp nhất trong tình yêu, là anh’ và em’ cuối cùng có thể trở thành chúng ta’.” Với gia tài sáng tác đồ sộ của Tân Di Ổ, “Chúng ta” không hẳn là câu chuyện thu hút nhất. Nhưng nếu người đọc đang muốn tìm một tiểu thuyết thanh xuân khá trọn vẹn với văn phong đẹp, chắc chắn đây vẫn là một sự lựa chọn xứng đáng. Mời các bạn đón đọc Chúng Ta của tác giả Tân Di Ổ.
tân di ổ chúng ta